[Tiểu thuyết] Hoài Dương

(Hoài Dương) Chương 32. Bóng người dưới trăng

Artist: 柒拾柒個柒拾柒
Link full: pinterest

Trong cung xảy ra chuyện. Hoa Tâm không rõ là chuyện gì, song nàng đoán đó phải là chuyện nghiêm trọng. Cha vắng một buổi thượng triều dù trong người không có bệnh tật. Anh Lộng cũng không viết thiếp đi thay. Có bác đằng ngoại đến thăm từ Thiên Trường, anh ấy bận chăm lo cho họ suốt một tuần nay. Hoa Tâm còn nhớ bữa ăn đầu tiên vô cùng thịnh soạn, thậm chí còn diễn ra ở nhà chính với sự có mặt của cha. Nếu không phải vì bà hai sinh người con trai độc nhất vô nhị, còn mẹ nàng là bà cả chỉ đẻ ra một đàn gà mái, một người anh trai, lại còn là gã quan bị cắt chức làm sao lại được coi trọng như vậy. Một lũ bắt quàng làm họ, mẹ nàng từng nói như thế.

– Tao số xui, mang thai sáu lần thì sảy hết hai. Đến khi có được hai đứa là mày và cái Lan thì chị mày lại chết đuối khi mới đến tuổi trăng tròn, cha mày cũng lạnh nhạt với tao từ đó. So với tao, mụ kia có tất cả những gì mà tao không có. Con trai, trẻ đẹp và sự sủng ái của cha mày. May là cha mày còn nghĩ đến thể diện của nhà này nên mụ ta vẫn chưa leo lên đầu tao ngồi. Kể cả vậy, mày cũng không thể dựa dẫm vào hai mẹ con mụ ta. Anh trai ruột sao? Gớm! Nó chỉ học tánh cha nó, lo cho thể diện nhà này mà đối tốt với tao, chứ trong lòng nó coi ai là chủ mẫu thì tao nhìn rõ từ lâu rồi. Đấy, còn không phải sao? Nó chỉ lo cho họ hàng mụ kia, không khéo đã có của cải riêng từ lâu rồi.

Continue reading “(Hoài Dương) Chương 32. Bóng người dưới trăng”
[Tiểu thuyết] Hoài Dương

(Hoài Dương) Chương 31. Gặt bão

Credit original pic to the artist. Link: pinterest

Vào đêm Thái tử bỏ chạy đến Đông Cứu, Dương vẫn còn có thể chợp mắt.

Giấc ngủ chập chờn vì trong lòng đầy hoang mang. Nhưng nhắm mắt được thì vẫn là ngủ được. Lịch sử lưu lại câu chuyện của Thái tử và hành động của cô đêm ấy chỉ là “lo bò trắng răng”. Hoặc chí ít, đó là những gì Dương ngộ ra được sau khi ngủ đẫy giấc từ sáng đến chiều. Nhưng đêm nay không như vậy. Không một trang giấy nào cô từng đọc ghi lại sự kiện ngày hôm nay.

– Chuyện này không thể bị truyền ra ngoài. Vì thế, bệ hạ không để họ hàng ở lại trong cung quá lâu. Nhưng Người cũng không thể cho họ đi mà không điều tra kỹ lưỡng. Thế nên, chỉ có gia nô mới bị giữ lại.

Thái tử phi Diệu Hằng tận tình giải thích cho hai người cô đang ngồi ở chiếc bàn đối diện giường mình. Chuyện khủng khiếp xảy ra, phận làm con cháu kể cả lo lắng đến mấy cũng không đến lượt nhúng tay vào xử lý sự việc. Diệu Hằng còn đang mang thai nên Dương cùng An Tư lặng lẽ đưa nàng về cung trước. May sao, thai khí trước giờ luôn ổn định, tinh thần Thái tử phi vững vàng nên không cần gọi thái y, không như chị Thiều Dương còn đang tịnh dưỡng ở cung Thánh Từ. Vốn hai cô nên để cháu nghỉ ngơi nhưng không khí căng thẳng bao trùm Hoành thành khiến cả bọn không muốn ở một mình. Thị nữ của Diệu Hằng cứ độ hai ba khắc chạy về cung mang theo những đoạn tin tức mình nghe ngóng được. Tin đầu tiên về tình hình sức khỏe của Thượng hoàng đã ổn định, tuy chưa thể tỉnh lại được ngay. Liền sau đó là tin bệ hạ đã cho người thử độc tất cả thức ăn, bao gồm cả món rượu hoa của Trần Kiện dâng tặng. Kế đến, thị nữ báo rằng Thái tử không về cung đêm nay, ngài sẽ cùng với bệ hạ và các bác các chú chờ đợi kết quả tin tức ở cung Quan Triều. Tin gần nhất và cũng là tin cuối cùng, bệ hạ đã cho phép họ hàng về phủ đệ của mình, tuy nhiên các gia nô sẽ bị giữ lại để tiện việc điều tra. Nghe nói, Văn Chiêu hầu Trần Văn Lộng làm ầm lên. Phải nhờ có Chiêu Minh Đại vương nói khéo, Nhân Thành hầu Trần Duyệt mới lên tiếng tuân mệnh trước khi con trai tiếp tục hành xử vượt phép tắc.

Continue reading “(Hoài Dương) Chương 31. Gặt bão”
[Tiểu thuyết] Hoài Dương

(Hoài Dương) Chương 30. Gieo gió

Credit pic to the owner. Link pic: Pinterest

Trần Cảnh còn nhớ khi Dương mới nhập cung, vừa đắc tội với thằng Hoảng, con bé bắt đầu hành xử khác lạ. Ông không nói đến những lần nó tự ý đi gặp người ở Tư thiên đài hỏi chuyện thiên tự bị người khác bắt gặp. Chuyện làm ông để tâm hơn cả chính là sau khi Dương tạ lỗi với thằng Hoảng, chiều ấy con bé đến cung Thánh Từ pha trà cho ông, suốt khoảng thời gian một nén nhang cháy, Dương cứ hết đưa mắt lén nhìn ông rồi nhìn sang nội giám Toản. Đến khi quyết định mở lời thì lại hỏi một câu rất lạ. Dương hỏi có thể rút lại một trong hai điều kiện còn lại trước khi nhập cung được hay không.

– Có Người bảo kê, con nghĩ chuyện lấy chồng không thành vấn đề.

– Con muốn ta định đoạt hôn sự của mình sao? – Ông hỏi lại sau khi lặng lẽ nhấp ngụm trà. Một đứa trẻ dám ra điều kiện để nhập cung chắc chắn sẽ không để người khác định liệu số phận của mình. Chính điều đó giúp ông cảm thấy yên lòng, gật đầu với hai điều kiện mà trong mắt nhiều người khác là tuyệt đối không thể chấp nhận được, đặc biệt thằng Hoảng. Nhưng giờ Dương lại muốn thay đổi. Dùng gương mặt ấy, ánh mắt ấy, con bé giao số phận của mình cho ông. Ký ức hai mươi năm trước được khơi lại, làm ông đau lòng làm sao.

Continue reading “(Hoài Dương) Chương 30. Gieo gió”
[Fanfic 12 chòm sao] Bí mật tại tiệm trà hoa

(Zodiac – Tiệm trà hoa) 1.3: Virgofield của hoa cỏ

Chú thích nhân vật:
Eleanor Geminous – Song Tử
Raymond Virgofield – Xử Nữ
Isaac Leopel – Sư Tử

Đó là chuyến đi ngắn nhất nhưng lại tốn nhiều nước bọt nhất trong đời Raymond Virgofield. Kể cả khi đi cùng với người bạn thân James cũng không tốn nhiều công sức đến vậy. Cái miệng nhỏ nhắn của Eleanor Geminous hỏi chuyện không ngừng. Đầu tiên, cô hỏi anh về tình cảnh và sức khỏe của James. Raymond không khỏi ngạc nhiên khi cô có thể nhận ra sức khỏe đáng quan ngại của cậu bạn thông qua việc cậu tức ngực và người chảy đầy mồ hôi. Đó cũng là lý do cậu ấy về phòng để thay quần áo, và chuyện sau đó thì ai cũng rõ.

– Vì sức khỏe của mình, James hiếm khi tham gia các hoạt động ngoài trời. Nhưng điều đó không ngăn cản cậu ta làm trọng tài trong mấy trận đấu của chúng bạn. – Khung cảnh vui chơi ngày hè của lũ thanh niên thời đại học được đồ lại trong tâm trí của Raymond. Khoảng thời gian vô ưu vô lo, không có mùi máu me và tiếng khóc than. – Cô cho rằng việc này có liên quan đến cái chết của cậu ấy sao?

– Tôi không muốn loại trừ bất kỳ khả năng nào. Cảnh sát kết luận đó là tai nạn. Ngày hôm đó công tử không uống quá nhiều rượu đến mức mất đi ý thức ngã từ phòng mình.

– Tôi nghĩ chúng ta nên chờ vào bài báo ngày mai. Bây giờ cứ suy đoán về người đã mất thì không được hay ho cho lắm.

– Là lỗi của tôi.

Raymond có thể cảm nhận được sự tiếc thương và đồng cảm ở Eleanor. Nhưng chưa được một phút, cô tiếp tục hỏi anh về chủ tiệm hoa mà họ đang hướng tới. Raymond còn có thể trông chờ gì vào một quý cô xông xáo gửi thư cho người khác chỉ với mục đích đi mua hoa cam? Nhưng nếu phải thành thật, anh không hề thấy phiền lòng. Đúng hơn, anh không có thời gian để phiền lòng. Vì vừa trả lời câu hỏi mới nhất nhưng chắc chắn không phải cuối cùng, cỗ xe ngựa đã dừng lại trước cửa tiệm hoa của bác Canley. Quả là một chuyến đi tốn sức nhưng cũng thú vị không kém. Và sự thú vị không ngừng tăng lên khi anh quan sát quý cô tự nhiên xuống xe mà không cần anh hào hiệp đưa tay ra đỡ, hay như khi cô hối hả đi xuyên lối nhỏ ở giữa hai ngôi nhà và vòng ra phía cửa sau ngay khi thấy biển hiệu “đóng cửa”.

Continue reading “(Zodiac – Tiệm trà hoa) 1.3: Virgofield của hoa cỏ”
[Narnia Longfic] Ngai vàng rỉ máu

(Narnia) Ngai vàng rỉ máu – 8

The Chronicles of Narnia

Ngai vàng rỉ máu

*

Chương 8. Giọt máu của Adam và Eva

(FLASHBACK)

Edmund lại trốn một buổi đấu kiếm.

Bắt đầu từ năm nay anh đã như thế. Tách mình khỏi gia đình, anh tìm kiếm khoảng thời gian dành cho riêng mình. Không phải trước đây anh chưa từng có những lúc như vậy. Phần lớn thời gian đọc sách là những khi anh ở một mình trong thư viện. Thư viện ở đất nước của Aslan là một kho tàng sách rộng mênh mông. Edmund thậm chí có thể tìm thấy cuốn sách viết từ nhiều thế kỷ trước. Không chỉ sách ở thế giới của anh mà còn là nhiều thế giới khác, kể cả những thế giới đã sụp đổ. Anh sẽ nhâm nhi một tách trà và say mê đọc chúng cho đến khi bị anh em trong nhà tìm được và lôi kéo tham gia các hoạt động của họ. Edmund chưa từng một lần chối từ. Thậm chí, anh còn thấy rất hào hứng. Ở đất nước của Aslan thì làm sao có thể buồn bã hay chán nản?

Nhưng khi mọi thứ lặp đi lặp lại trong khoảng thời gian dài, Edmund bắt đầu thấy lạ lùng.

Thật lạ khi thấy anh Caspian ở mãi độ tuổi trai tráng, hằng ngày đấu kiếm với anh Peter. Thật lạ khi ông Tunmus xuất hiện dưới dáng vẻ của lần đầu ông gặp nhà Pevensie Thật lạ khi tất cả những người ở đây không hề già đi. Ngày qua ngày, niềm vui là thứ cảm xúc ngự trị hầu như xuyên suốt trong trái tim của những người nơi đây. Như những con búp bê với chìa khóa luôn được vặn để hát bài ca của Chúa. Edmund từng nghĩ như vậy. Hơn cả một lần. Ồ, chớ hiểu lầm rằng anh đang bất mãn. Edmund rất vui mừng khi gặp lại họ trong dáng vẻ trẻ trung ấy, cảm tưởng rằng mình có thể như Peter Pan không biết đến tuổi già là gì và có thể sống hạnh phúc mãi mãi như những câu chuyện cổ tích. Nhưng đến một lúc nào đó, “mãi mãi” trở nên vô vị.

Nhấn mình trong làn nước trong lành, Edmund để vị ngọt của dòng nước liếm lấy đôi môi, bao trùm trí óc, xóa đi dư vị “mãi mãi” nhạt nhẽo từ những buổi đấu kiếm không hồi kết. Đôi mắt nhắm nghiền, anh nhớ lại một buổi chiều từ rất lâu rồi mà những gì đã diễn ra không phải là thói quen, càng không mang màu sắc của “mãi mãi”. Trong nắng chiều, anh và Jill cùng lướt trên chiếc xe đạp xuống đồi dốc. Thật kỳ lạ khi họ làm điều đó. Thật kỳ lạ khi anh đồng ý. Sự kỳ lạ này hoàn toàn khác với cảm giác khác lạ khi ở trong một thế giới mãi mãi không già. Cảm giác khi ấy kích thích anh và khiến anh để tâm nhiều hơn, thay vì chỉ là cùng ăn tối hay khiêu vũ ở các buổi vũ hội. Sự hiện diện quen thuộc tưởng chừng như hiển nhiên đã trở nên đặc biệt. Đôi môi, làn da, mái tóc, thanh âm giọng nói, nụ cười rạng rỡ, tất cả đều đáng lưu tâm hơn.

Cô thay đổi từ bao giờ? Và anh, anh đã đổi thay từ khi nào?

Continue reading “(Narnia) Ngai vàng rỉ máu – 8”
ga tàu số 4

2.0.2.2

From The Astronaut by Jin

#311222

năm nay mình dành toàn bộ năng lượng cho “hoài dương”. mình có đào thêm mấy cái hố mới, có hố lắp được vì là truyện dịch. nhưng kể là hố mới nào thì quay đầu lại vẫn sẽ là “hoài dương” đứng chờ mình viết tiếp :”))
ngoài ra, mình cũng vẽ nhiều hơn mọi khi vì vẽ với mình là một phương pháp để nghỉ ngơi giữa các chương truyện hoặc khi bí ý tưởng viết. vui nhất là có thể luyện vẽ màu da với nhiều chất liệu khác nhau. ngày ấy, chỉ biết vẽ tông da medium, nay có thể pha màu ra nhiều tông màu da khác nhau ^^

tổng kết lại, trong năm nay mình đã đăng:
– 13 chương “hoài dương”
– 2 chương “ngai vàng rỉ máu”
– 2 chương fanfic 12 chòm sao “tiệm trà hoa”
– 1 chương tuyển tập truyện ngắn lấy cảm hứng lịch sử “hỏi cô”
– 2 chương của fanfic dịch
– 5 chủ đề 7notes
– 2 practice drawing
– 2 tản mạn phim
– 1 bài thơ

về mặt số lượng, năm nay mình viết không thua kém gì năm ngoái, với “hoài dương” còn vượt trội hơn. nhưng so với kế hoạch dự tính ban đầu thì lại không thể hoàn thiện.
mình dự tính sẽ viết cho “hoài dương” đến cao trào tiếp theo nhưng lại muộn mất 1 chương.
mình cũng định sẽ viết thêm 1 chương cho “ngai vàng rỉ máu” để dứt điểm, mở đầu cho phase tiếp theo.
ngoài ra, mình còn muốn chốt thêm 1 chương nữa cho “tiệm trà hoa”.

tuy nhiên, mình vướng mắc một số công việc. nếu phải ưu tiên truyện nào cần viết, mình sẽ luôn chọn “hoài dương”. sang năm mình sẽ điều chỉnh lại kế hoạch viết để truyện nào truyện nấy đều có thể viết tới phân đoạn cần viết.

hẹn năm sau gặp lại vào ngày 31 tháng 12.

.gemrose

[Tiểu thuyết] Hoài Dương

(Hoài Dương) Chương 29. Dao động

Credit: Dina Nasyrova

Trở về từ Diễn Châu được vài ngày, lứa cây sả công chúa Chiêu Anh dày công trồng đã mọc rễ. Người trong cung mấy hôm trước còn thấy vị nghĩa nữ đi từ đông sang tây cung thành để dâng quà, nay lại thấy cả chủ lẫn hầu của cung Thiên Bảo đẩy một xe chất đầy cây sả đi từ cung Thánh Từ rồi lại sang cung của phu nhân Huệ Túc. Lần này, người ta còn thấy bên cạnh nghĩa nữ còn có ông hoàng Sáu.

– Là con tự trồng mấy cây này sao? – Phu nhân Huệ Túc trầm trồ lẫn tò mò nhìn những chậu cây đang được thị hầu đem đến đặt ở những nơi theo chỉ thị của Dương. – Mấy chuyện này cứ giao cho hoa quán làm. Con hà cớ gì phải để tay chân bẩn thỉu?

– Không sao đâu ạ. Ngày trước còn ở Tây Thủy, con cũng hay phụ bác Xuân trồng cây thuốc thế này. – Nét mặt Dương lộ rõ vẻ rạng rỡ. Quả nhiên, điều tuyệt vời nhất chính là thấy công sức của mình đơm hoa kết trái.

– Hễ khi xuân về, chúng ta hay làm lễ Tịch điền. Vua quan thay phiên nhau cuốc đất. Cô Chiêu Anh nhập cung trễ, không thể tham gia. Coi như bây giờ cày đất bù. – Ngồi bên cạnh phu nhân, Ngọc Huỳnh nửa thật nửa đùa, gương mặt sớm lộ vẻ hài lòng khi quan sát cô em không chỉ khéo nghĩ mà còn có dáng của một chủ nhân.

Continue reading “(Hoài Dương) Chương 29. Dao động”
[Tiểu thuyết] Hoài Dương

(Hoài Dương) Chương 28. Khắc cốt ghi tâm

Credit original art to the owner

– Em có chắc bọn họ sẽ làm được hay không? – Ngồi trên phản gỗ, thiếu nữ bày tỏ quan ngại. Hàng lông mày nhíu lại nhìn thanh niên đối diện, bàn tay ngập ngừng không biết có nên thay giấy để đổi kiểu mẫu cho vật dụng mà mình dày công suy nghĩ những ngày qua. – Hay để chị vẽ đơn giản lại?

– Chị chớ lo. Anh Dư đã giới thiệu người giỏi nhất. Chắc chắn họ sẽ làm được. – Chàng trai trấn an. Đôi mắt ánh lên ý thích thú với từng họa tiết trên bức họa. Hiếm lắm mới có một người chị có tài hội họa tương đồng với cậu, dẫu là chị nuôi đi chăng nữa. – Vả lại, nếu vẽ đơn giản thì lại quá dễ với anh ấy.

Thiếu nữ gật gù, không thể không tán đồng với người em trai mới có ở thời đại này. Kể từ ngày cùng nhau tắm mưa, tình nghĩa hai chị em thắm thiết đến lạ. Cô bắt đầu thường xuyên đến họa quán xem tranh của cậu em, nhân tiện thích thú ngắm nhìn những họa cụ mà đáng lẽ cô nên tìm đến vào những ngày đầu nhập cung, nếu không phải có quá nhiều chuyện rắc rối đã xảy ra khiến cô phải chú ý đến cách hành xử của mình sao cho đúng phép tắc. Đến khi trong lòng thấy thoải mái và nhận ra mọi người trong cung đã quen với sự hiện diện của mình như hồi một tháng sau khi cô đến Tây Thủy, thiếu nữ mới bắt đầu để ý tới những quán phòng, thư các và nơi làm việc của quan lại được xây dựng ở nằm lớp tường thứ hai của kinh thành. Nếu thư các cần phải xin phép bệ hạ, nơi làm việc của quan lại chỉ có thể đứng nhìn từ xa, họa quán là nơi cô có thể ra vào tự do vì không chỉ có cậu em, những họa sư nơi này cũng rất phóng khoáng và luôn chào đón thêm một học trò mới. Huống hồ, tính tình học trò này rất năng nổ, kiến thức cơ bản về màu sắc đã có sẵn, thậm chí còn phong phú hơn nên đỡ cất công thầy dạy thêm. Chỉ là phong cách vẽ mà nghĩa nữ bảo rằng là vẽ chân dung lại quá khác biệt khiến cả thầy lẫn cậu em út không ít lần thấy kỳ lạ nhưng chẳng buồn sửa lại.

Continue reading “(Hoài Dương) Chương 28. Khắc cốt ghi tâm”